Bài đăng trên Trang văn hóa Báo điện tử VOV.vn ngày 7-9-2013
Ban ca nhạc đầu tiên của Đài TNVN: Đôi người còn lại
VOV.VN - Cho đến nay, hầu hết thành viên Ban ca nhạc đầu tiên đã
"về trời", chỉ còn lại ông Lê Quý - Nguyên Phó TGĐ và NSND Tuyết Mai.
Cách đây tròn 40
năm, một “Đài Tiếng nói Vệt nam” thu nhỏ được lệnh đi sơ tán xa Hà Nội hơn
600km về phía bắc để “Làn sóng Tiếng nói Việt nam luôn thông suốt trong mọi
tình huống”. Đoàn chúng tôi gồm hơn 100 người, có biệt danh là Đoàn 59 (để khác
với 58 Quán Sứ), do ông Lê Quý – Phó Tổng biên tập làm trưởng đoàn.
Trước khi rời Hà Nội, ông Trần Lâm – Tổng biên tập nói với
tôi rằng: “Văn thơ nhạc kịch có 3 người, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhé”. Mải
nghĩ đến chuyện ra đi nên tôi quên mất cái con số 3 mà ông Lâm nói. Bởi lẽ phụ
trách phần văn nghệ này của đoàn chỉ có 2 là chị Đỗ Thị Kim Tĩnh và tôi. Sau
này tôi mới nghĩ ra ông Trần Lâm muốn nói đến ông Lê Quý - lãnh đạo đoàn.
Ông Quý vốn là một người thổi kèn Hamonica hay nhất trong
Ban ca nhạc mới manh nha của thuở thành lập Đài. Ông Quý người Huế, tôi người
xứ Nghệ, cùng dân Khu 4 với nhau nên dễ gần và hay tâm sự những khi rảnh rỗi,
dù tuổi tác và chức vụ tôi kém ông nhiều.
Ông từng là biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Pháp, rồi
phụ trách Ban Đối ngoại…nhưng “máu văn nghệ” vẫn tràn đầy. Nói chuyện vể văn
nghệ không bao giờ vơi…
|
Ông kể: “Năm 1946 khi Đài TNVN còn phát ở Hà Nội. Mới thành
lập nên nặng về thông tin và truyền mệnh lệnh, ông Trần Lâm đã nghĩ ngay đến
việc phải có “đàn hát” mới thu hút nhiều thính giả. Vậy là Đài cho mời
các chị Thương Huyền, Bùi Thị Thái, và cả dàn nhạc “nhà binh” của ông Đinh Ngọc
Liên. Dàn nhạc này khá đông mà phòng Bá âm lúc đó ở sau Nhà hát Lớn (phố Phạm
Ngũ Lão bây giờ) quá nhỏ nên nhạc công ngồi cả ngoài sân mà đánh đàn, thổi kèn,
kéo micrô ra sân để thu thanh phát thẳng lên sóng.
Hồi đó, bộ phận kỹ thuật Bá âm của anh Phan Nghiêm có một
máy thu thanh vào đĩa nhựa Wilox của Việt kiều ở Pháp tặng Bác Hồ khi Bác sang
Pháp ký tạm ước 14/9/1946 và Bác đã đưa cho ông Trần Lâm để Đài có thêm phương
tiện sử dụng.
Trước khi Đài TNVN rời Hà Nội lên chiến khu, anh Phan Nghiêm
đã có ý thức dùng máy Wilcox này ghi vào đĩa nhựa một số bài hát hay của chị
Thương Huyền và chị Bùi Thị Thái với ý định để dùng phát trên Đài ở chiến khu.
Nhưng do khí hậu ẩm ướt, do di chuyển và nhiều khó khăn nên
sau khi ở chùa Trầm chuyển lên Sơn Tây, rồi Phú Thọ, thì số máy móc và đĩa hát
đó phần thì hỏng, phần thì mất mát nên từ Tuyên Quang trở đi, Đài TNVN không
còn một thiết bị chơi nhạc gì kể cả máy hát quay tay và đĩa hát. Số ca sĩ ít ỏi
trước đây cộng tác với Đài khi còn ở Hà Nội, bắt đầu kháng chiến họ cũng chia
nhau đi phục vụ các địa phương hết.
Trong hoàn cảnh như vậy cũng phải tìm cách "du
kích" có gì dùng nấy để có một số nhạc tối thiểu trên Đài. Trong cán bộ
nhân viên đi theo Đài ở chiến khu hồi đó có anh Doãn Phú, công nhân Bá âm biết
chơi đàn Banjo và có mang theo một cái đàn cũ; còn trong biên tập có tôi biết
thổi Harmonica, cả 2 đều huy động đem "nhạc cụ nghiệp dư" của mình
phục vụ Đài.
Để đảm bảo có bài nhạc hiệu "Diệt phát xít" đầu
mỗi buổi phát thanh tiếng Việt cũng như tiếng nước ngoài, vài ba anh chị em ở
Đài có khi huy động cả Giám đốc và cả người cấp dưỡng, đứng trước micrô, có đàn
Banjo và Harmonica đệm theo, cùng hát bài "Diệt phát xít". Hát xong
các "ca sĩ" lặng kẽ rút lui, để phát thanh viên bắt đầu đọc buổi phát
thanh.
Công việc này lặp đi lặp lại mỗi ngày gần chục lần và kéo
dài cả năm trời. Làm vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, chứ ít nhiều thì Đài phát
thanh cũng phải có chương trình ca nhạc, Lãnh đạo Đài xin ở trên bổ xung cho
một số nhạc sĩ và ca sĩ để lo phần ca nhạc.
Nhờ chủ trương đó, đến cuối năm 1949, Đài TNVN lần lượt tiếp
nhận lại một số ca sĩ như: chị Thương Huyền, anh Mai Khanh, anh Đỗ Lạc với
chiếc phong cầm cũ kỹ, anh Trần Thụ với cây ghi ta Espagnol, em Đỗ Như của
Trường Thiếu sinh quân đưa sang. Chị Thương Huyền là ca sĩ có tiếng đầu tiên ở
lại cộng tác cùng Đài TNVN trong kháng chiến.
Ngay sau khi chị Thương Huyền được bổ sung về Đài thì không
cần chờ đầy đủ các nhạc sĩ khác, chúng tôi đã mạnh dạn để chị hát thẳng trước
micrô, xen vào giữa hoặc cuối chương trình phát thanh các bài hát phổ biến lúc
bấy giờ.
Thời gian đầu, đệm nhạc cho chị Thương Huyền chỉ có cây
Banjo, cây Harmonica và một thùng sắt tây thay cho cả bộ gõ. Đến lúc này mới có
giọng nữ, giọng nam, giọng thiếu nhi và có thể trình bày các bài đơn ca, song
ca hoặc đồng ca. Về nhạc cụ nhà nghề mới chỉ có cái phong cầm của anh Đỗ Lạc và
đàn ghi-ta của anh Trần Thụ.
Có thể xem đây như Ban nhạc đầu tiên của Đài TNVN trong
kháng chiến chống Pháp. Tuy chỉ có một phòng Bá âm dã chiến rất đơn sơ, vẫn chỉ
có một micrô nhỏ dùng chung cho ca sĩ và phát thanh viên, nhưng dù sao đây cũng
là một cố gắng và một tiến bộ của Đài về âm nhạc.
Từ khi có "Ban nhạc" này, chúng tôi khỏi phải làm
cái việc độc đáo là trước mỗi buổi phát thanh lại í ới gọi nhau lên phòng Bá
âm, sắp hàng đứng sau phát thanh viên hát bài nhạc hiệu "Diệt phát
xít" của Nguyễn Đình Thi! Và cũng từ đấy Đài TNVN bắt đầu có các chương
trình ca nhạc 10 phút, rồi 15 phút và những dịp kỷ niệm hoặc lễ lớn, kéo dài
đến 30 phút ca nhạc!...”
Đến đây, tôi xin được “bật mí”: giọng hát quyến rũ của nghệ
sĩ Bùi Thị Thái thời bấy giờ chính là giọng đọc truyền cảm của phát thanh viên,
nghệ sĩ nhân dân Tuyết Mai được rất nhiều thính giả mến mộ trong hơn 4 thập kỷ
của thế kỷ XX. Cho đến nay giọng nói ấy để lại nhiều ấn tượng đẹp.
Cũng trong thời gian đi “sơ tán”, sau
khi tôi viết xong bài hát về Đài “Lắng tiếng quê hương” đến hát cho ông Lê Quý
nghe, ông Quý có “khoe” với chúng tôi tấm ảnh đen trắng. Cho đến nay nhìn
lại hầu hết người trong ảnh đã “về trời” như NSND Thương Huyền, NSƯT Trần Thụ,
nhạc sĩ Cầm Phong (Đỗ Lạc), tay đàn Banjo Doãn Phú và Đỗ Như. Hiện chỉ còn lại
NSND Tuyết Mai (Bùi Thị Thái) và nguyên Phó Tổng giám đốc Đài TNVN Lê Quý – một
tay đàn Harmonica điêu luyện và một giọng đọc tiếng Pháp có bản sắc riêng. Một
đang sống ở Hà Nội và một đang sống ở thành phố Hồ Chí Minh, cả hai người đều
đã gần 90 tuổi./.
Nhạc sĩ Dân Huyền
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét